
THỊ
Mỗi chiếc lá một con thuyền bằng lòng ở tự mình đi
không đợi lái chẳng khiến buồm
.
Con sên nhỏ bò ngược tường đo vô hình rớt ra
một chất nhầy đầy chân lý
.
Một quả thị chợt rụng rơi được cỏ mềm nâng niu đỡ
chút huyền thoại chút hương thơm
.
Con ngựa hoang hất tung bờm phi nước đại theo bóng mình
lao xuống dòng sông Nhị
.
Con hổ độc què một chân gầm rú lên tập tễnh vồ
tia nắng rừng trơ trọi lúc chiều hôm
.
Ngước nhìn trời sau cơn bão gặp một vòm
xanh đến thành mộng mị
.
Sẩm tối rồi cô gái quê lùng bắt cá không nơm
Việt Phương
ĐỢI
Buổi sáng lạnh con mèo con lại gần người đặt một chân
lên vai người dựa thân mình vào thân người cho ấm
.
Giá như tất cả sự sống chỉ còn con mèo con thì
sự sống vẫn vô biên
.
Ngoài đường phố tiếng nói người tiếng chân người
sự có người thấm đẫm
.
Giọng rao bánh khúc như reo ca bầu trời đục sáng dần lên
trong vòm cây thấp thoáng bóng chim chuyền
.
Những đau thương những mừng vui những kết duyên
những chia phôi cái cuộc đời nhỏ nhen lồng lộng
.
Một sát-na bay qua thành giấc mộng
.
Đợi Gô-đô đợi khống đến ngày mai
Việt Phương